Ðề: Câu chuyện cảm động về người mẹ Cảm động quá.không ngờ lại có người khổ đến vậy.bjo cũng có nhìu quỹ từ thiện,hy vọng csong ò những ng nghèo sẽ dễ chịu hơn.còn chuyện không còn người nghèo trong csong,thì đó chỉ là giấc mơ(mãi ko thể thành hiện thực).pùn về csong này quá.càng ngày,e lại càng
Rồi Mẹ kể cho Nó nghe chuyện anh Tư của Nó: – Lúc đó Mẹ và cô Bảy cùng làm hộ lý cho Bệnh viện Phụ sản. Mẹ và Ba đã có hai người con là anh hai chị ba, Ba đi làm ăn xa tận Campuchia. Mẹ vừa đi làm vừa nuôi con một mình.
Phim ngắn cuối tuần và câu chuyện gia đình đầy xúc động “Danh nghĩa người nhà”: Tấm lòng người mẹ Phim ngắn cuối tuần
Câu chuyện: Sự tích người mẹ. Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy một vị thần bèn hỏi:
Người dẫn chuyện: Bà mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai: Tôi sẽ chỉ đường cho bà
Vay Tiền Nhanh. Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết Người mẹ và Thần Chết là câu chuyện trích trong Tiếng Việt lớp 3, cho thấy tình yêu vĩ đại và vô điều kiện của người mẹ, sẵn sàng hi sinh tất cả vì con. 1. Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng [1] thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi [2] một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi. Thần Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà – Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi đâu. Bà mẹ khẩn khoản [3] cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. 2. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo – Tôi sẽ chỉ đường cho bà, nếu bà ủ ấm tôi. Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho bà. 3. Bà đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo – Tôi sẽ giúp bà, nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi, cho đến khi đôi mắt rơi xuống! Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã [4], đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. 4. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi – Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây? Bà mẹ trả lời – Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi! Câu chuyện Người mẹ và Thần Chết – Truyện cổ Andersen Nguồn Tiếng Việt lớp 3, tập 1, trang 29, NXB Giáo dục Việt Nam – 2020 – – Giải thích từ khó trong truyện Mấy đêm ròng mấy đêm liền. Thiếp đi lả đi hoặc chợp mắt ngủ do quá mệt. Khẩn khoản cố nói để người khác đồng ý với yêu cầu của mình. Lã chã mồ hôi, nước mắt chảy nhiều và kéo dài. Giới thiệu câu chuyện Người mẹ và Thần Chết Câu chuyện này được lược dịch từ truyện “The story of a mother” của nhà văn Đan Mạch Andersen, được dịch giả Nguyễn Văn Hải – Vũ Minh Toàn dịch, in trong bộ “Truyện cổ Anđecxen”, tập 2, NXB Đà Nẵng – 1986. Bạn có thể đọc bản dịch đầy đủ TẠI ĐÂY! Truyện được trích nguồn từ sách Tiếng Việt lớp 3, tập 1, trang 29, NXB Giáo dục Việt Nam – 2020. Nội dung ca ngợi tình yêu thương và đức hy sinh vô bờ bến của người mẹ dành cho đứa con thơ bị thần Chết đưa đi. Thử thách trong câu chuyện Người mẹ Kể lại vắn tắt chuyện xảy ra ở đoạn 1. Người mẹ đã làm gì để bụi gai chỉ đường cho bà ? Người mẹ đã làm gì để hồ nước chỉ đường cho bà ? Khoanh tròn khi chọn ý đúng nhất để nói lên nội dung câu chuyện Người mẹ rất dũng cảm. Người mẹ không sợ Thần Chết. Người mẹ có thể hi sinh tất cả vì con. Truyện cổ tích Truyện cổ tích Việt Nam và thế giới chọn lọc Ngoài câu chuyện Người mẹ và Thần Chết kể trên, còn giới thiệu đến các bạn những câu chuyện cổ tích Việt Nam và thế giới hấp dẫn được sưu tầm và chọn lọc kỹ lưỡng. Qua đó giúp các bạn nhỏ rút ra được những bài học ý nghĩa cho bản thân cũng như có những giờ phút thư giãn thú vị khi được hòa mình trong thế giới của các câu chuyện cổ tích.
Mục lục Những mẩu truyện ngắn về mẹ khiến bạn bật khóc Truyện người mẹ Tình mẹ Những mẩu truyện ngắn về cha mẹ cảm động và ý nghĩa nhất Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con Yêu thương thầm lặng Những mẩu truyện cổ tích về mẹ ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng Sự tích người mẹ Sự tích cây vú sữa Con cái là tài sản quý giá nhất mà mẹ luôn một đời bảo vệ. Tình thương ấy lớn đến nỗi không một thi sĩ nào có thể đo lường được. Hãy cùng chúng tôi lắng đọng vài giây phút để đọc và ngẫm đôi ba mẩu truyện ngắn về mẹ. Mỗi câu chuyện lại ẩn chứa một sức mạnh vô hình có thể thay đổi cả 1 con người. 1. Những mẩu truyện ngắn về mẹ khiến bạn bật khóc Nhà soạn kịch lừng danh Bernard Shaw từng nói “Vũ trụ có rất nhiều kỳ quan nhưng kỳ quan vĩ đại nhất là trái tim người mẹ”. Mẹ là người phụ nữ hy sinh cả một đời để lo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ mà không một lời than trách. Hãy đến với những mẩu truyện ngắn về mẹ sau để thấm thía hơn tình cảm thiêng liêng này. Truyện người mẹ Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi. Thần Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà - Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi đâu. Bà mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo - Tôi sẽ chỉ đường cho bà nếu bà ủ ấm tôi. Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho bà. Bà đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo - Tôi sẽ giúp bà nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi cho đến khi đôi mắt rơi xuống! Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi - Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây? Bà mẹ trả lời - Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi! Tình mẹ Một cậu bé mời Mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, Mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp Mẹ cậu và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của Mẹ. Mặc dù là người phụ nữ xinh đẹp nhưng bà lại có một vết sẹo lớn che đi gần toàn bộ mặt bên phải. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi Mẹ tại sao lại bị vết sẹo lớn như vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy rất xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu nghe được cuộc trò chuyện giữa Mẹ và cô giáo. Cô giáo hỏi - Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt? Người mẹ trả lời - Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, thế là tôi chạy vào. Lúc chạy đến chỗ con, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống nên vội vàng lấy thân mình che cho con. Tôi bị ngất xỉu nhưng thật may mắn là một anh lính cứu hỏa đã cứu cả hai Mẹ con tôi. Người Mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt và nói tiếp - Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm. Nghe đến đây, cậu bé đã chạy nhanh về phía Mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu ôm lấy Mẹ và cảm nhận sự hy sinh to lớn mà Mẹ dành cho mình. Cậu nắm chặt tay Mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời. Xem thêm Cảm nghĩ về Mẹ qua những lời văn xúc động - 'Đã bao lâu bạn chưa nói lời yêu Mẹ?' 2. Những mẩu truyện ngắn về cha mẹ cảm động và ý nghĩa nhất Trong cuộc đời này, chỉ có cha mẹ là yêu thương ta vô điều kiện. Dù có đang trong hoàn cảnh tồi tệ nhưng cha mẹ vẫn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Và tình cảm thiêng liêng ấy sẽ được khắc họa qua những mẩu truyện ngắn về mẹ cha ý nghĩa sau. Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con Sau khi động đất qua đi, lực lượng cứu hộ bắt đầu các hoạt động tìm kiếm cứu nạn. Và khi họ tiếp cận đống đổ nát từ ngôi nhà của một phụ nữ trẻ, họ thấy thi thể của cô qua các vết nứt. Nhưng tư thế của cô có gì đó rất lạ, tựa như một người đang quỳ gối cầu nguyện; cơ thể nghiêng về phía trước, và hai tay cô đang đỡ lấy một vật gì đó. Ngôi nhà sập lên lưng và đầu cô. Đội trưởng đội cứu hộ đã gặp rất nhiều khó khăn khi anh luồn tay mình qua một khe hẹp trên tường để với tới thi thể nạn nhân. Anh hy vọng rằng, người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Thế nhưng cơ thể lạnh và cứng đờ cho thấy cô đã chết. Cả đội rời đi và tiếp tục cuộc tìm kiếm ở tòa nhà đổ sập bên cạnh. Không hiểu sao, viên đội trưởng cảm thấy như bị một lực hút kéo trở lại ngôi nhà của người phụ nữ. Một lần nữa, anh quỳ xuống và luồn tay qua khe hẹp để tìm kiếm ở khoảng không nhỏ bên dưới xác chết. Bỗng nhiên, anh hét lên sung sướng "Một đứa bé! Có một đứa bé!". Cả đội đã cùng nhau làm việc; họ cẩn thận dỡ bỏ những cái cọc trong đống đổ nát xung quanh người phụ nữ. Có một cậu bé 3 tháng tuổi được bọc trong một chiếc chăn hoa bên dưới thi thể của người mẹ. Rõ ràng, người phụ nữ đã hy sinh để cứu con mình. Khi ngôi nhà sập, cô đã lấy thân mình làm tấm chắn bảo vệ con trai. Cậu bé vẫn đang ngủ một cách yên bình khi đội cứu hộ nhấc em lên. Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khỏe của cậu bé. Sau khi mở tấm chăn, ông nhìn thấy một điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn trên màn hình, viết "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con". Chiếc điện thoại di động đã được truyền từ tay người này sang tay người khác. Tất cả những ai đã đọc mẩu tin đều không ngăn nổi dòng nước mắt. Yêu thương thầm lặng Cậu sinh ra không có vành tai như bao người khác, trông rất kỳ dị. Trước khi đi học, cuộc sống của cậu trong gia đình vẫn ổn vì cha mẹ yêu thương cậu hết mực và họ cố gắng bình thường hóa mọi vấn đề về cậu. Nhưng kể từ khi bắt đầu biết đến bạn bè, trường lớp thì cậu biết thế nào là bị trêu chọc, cô lập, mặc cảm… Một ngày nọ, cậu chạy vội từ trường về nhà, úp mặt vào đùi mẹ mình mà khóc nức nở. Trông cậu thật thảm thương làm sao, cậu tự thốt ra bị kịch của mình - Chúng nó gọi con là… đồ quái vật. Mẹ xoa đầu và an ủi cậu với một giọng nghẹn ngào - Con vẫn là con trai ngoan của mẹ. Mặc kệ bọn chúng có nói gì thì con vẫn sống tốt mà. Hãy tìm ra những điều đặc biệt ở chính bản thân mình để xoá đi khiếm khuyết đó. Cậu ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt ngân ngấn lệ của mẹ và dường như hiểu ra điều gì đó. Từ đó, cậu bỏ ngoài tai những trò đùa của đám bạn và tiếp tục hòa nhập với cuộc sống mới. Mẹ bắt đầu dạy cậu cách chơi piano, học những nốt nhạc cơ bản và hòa mình vào âm nhạc để giúp cậu quên đi những cay đắng vấp phải trong cuộc sống. Dù không có vành tai nhưng cậu vẫn được tạo hóa ưu ái cho một gương mặt hoàn mỹ, thân hình cao lớn cùng trí óc nhanh nhạy. Trong những giờ học nhạc cụ, cậu nhận thấy mình cảm thụ âm rất tốt và yêu thích chúng. Giáo viên và các bạn quý mến cậu hơn. Khi lên lớp khác, đáng lẽ ra cậu sẽ được bầu làm lớp trưởng nếu như cậu không kì dị về đôi vành tai, cậu sẽ được đại diện lớp tham gia vào buổi hoà nhạc của trường nếu như cậu giống bao người khác. Mọi người sợ cậu sẽ làm khán giả giật mình, hoảng hốt khi xuất hiện. Họ sẽ chẳng nghe nhạc được khi đôi mắt cảm thấy khó chịu. Điều đặc biệt mà cậu yêu thích là chơi nhạc và biểu diễn cho mọi người nghe giờ chỉ có riêng cha mẹ cậu lắng nghe cậu chơi đàn. Mọi thứ bắt đầu làm cậu chán nản, cậu cứ luẩn quẩn ở nhà với chính niềm đam mê âm nhạc ấy. - Con không thể hòa nhập với mọi người mẹ ạ, con vẫn luôn bị xem là một loài khác với họ. Người mẹ trách nhẹ khi thấy cậu buồn tủi, nhưng tim bà cũng đau xót chẳng khác gì cậu. Bà thương con bà biết bao! Bà sẽ tìm mọi cách để biến đổi cậu thành một người có đôi tai bình thường như mọi người để cậu tiếp tục với ước mơ của mình. - Chẳng lẽ không còn cách nào khác để giúp con tôi sao? Người cha hỏi vị bác sĩ của gia đình. Bác sĩ nói - Tôi tin rằng tôi có thể phẫu thuật ghép vành tai nếu có người hiến nó cho cậu ấy. Họ đưa tin, tìm kiếm khắp nơi nhưng không một ai chịu dâng hiến hay bán vành tai vào thời điểm đó, riêng cậu trong lòng khấp khởi hy vọng. Đã hai năm trôi qua mà không có kết quả gì. Một hôm, đột nhiên cha gọi câu ra khỏi phòng - Con chuẩn bị đến bệnh viện làm phẫu thuật. Bố mẹ đã tìm được người hiến tai cho con rồi nhưng người ta bắt phải giữ bí mật. Sau ca phẫu thuật thành công ấy, cậu mừng rỡ nhìn mình trong gương rồi ôm chầm lấy ba mẹ và mừng vui, hạnh phúc. Cuộc sống mới thật sự của cậu chính thức bắt đầu. Người ta đồng ý cho cậu vào ban nhạc của thành phố. Chẳng bao lâu sau, cậu được lên vị trí nhạc trưởng. Niềm vui mà cậu bị cướp mất từ khi sinh ra bỗng dưng xuất hiện, cậu muốn tìm đến người đã cho cậu đôi tai để báo đáp nhưng ba mẹ cậu không biết người đó, ngay cả bác sĩ cũng không. - Con cần phải biết chứ! Cậu thúc ép cha, con cần biết ai đã cho con quá nhiều như thế? Nếu không con sẽ không thể đền đáp đủ công ơn cho người ta. - Cha không nghĩ rằng con có thể đền đáp được cho người đó đâu… Nhưng con vẫn chưa được biết con ạ. Những bước tiến trong sự nghiệp của cậu được tất cả mọi người công nhận. Tài năng của cậu không còn bị lãng quên như trước. Rồi cậu cũng lấy vợ sinh con, điều may mắn là con trai của cậu không khuyết vành tai như cậu. Nếu nó giống cậu trước đây thì cậu biết phải làm sao? Liệu có một người như thế xuất hiện ban tặng món quà quý giá đó cho con trai cậu không? Nhiều năm nữa lại trôi qua, bí mật sâu kín đó chưa hề hé mở. Có một điều thay đổi làm cậu đôi chút buồn phiền đó là mẹ. Bà ít khi nghe cậu chơi nhạc như trước, mỗi khi cậu vui vẻ mời bà nghe cậu đánh đàn thì dường như bà ít để tâm đến. Cậu nói chuyện gì với mẹ thì cũng phải nhắc lại hai ba lần bà mới chú ý. Nếu có một nhà báo nào hỏi năng khiếu âm nhạc của cậu được thừa hưởng từ ai thì cậu không dám nói là từ mẹ, dù trước kia bà là người chỉ cho cậu những nốt nhạc đầu tiên. Rồi cái ngày cậu mong mỏi cũng đến, bí mật về người hiến tặng. Buổi chiều mà cậu cảm thấy buồn nhất, mất mát lớn nhất trong đời mình, cậu đứng cạnh cha bên chiếc quan tài của mẹ. Cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay ra, từ từ nâng khẽ mái tóc nâu đỏ dày của bà lên. Bà đã không còn đôi tai nữa. - Mẹ con nói rằng bà ấy rất vui nếu để tóc dài. Mẹ con để tóc như vậy rất đẹp đúng không? - Người cha thì thầm - Mẹ biết con sẽ không bao giờ chấp nhận phẫu thuật khi người tặng cho con là bà. Cậu lặng nhìn gương mặt mẹ thật kỹ để khắc ghi vào tim. Người cha đã nói đúng, vẻ đẹp thật sự của con người không nằm ở bề ngoài mà là trong chính trái tim của họ. Điều thật sự đáng giá không phải ở những gì ta có thể nhìn thấy mà là ở những điều vô hình. Tình yêu thật sự không nằm trong những gì được thể hiện và được biết đến, mà chính ở những điều làm được mà không ai biết đến. Món quà mẹ tặng cậu có lẽ chỉ có tình yêu thương mới tạo ra được. Cậu đã viết riêng một bản nhạc dành tặng mẹ để mỗi ngày lại được đàn trước mộ của bà. Xem thêm 90+ Câu ca dao, tục ngữ về gia đình giúp bạn nhận ra giá trị tình thân, ruột rà 3. Những mẩu truyện cổ tích về mẹ ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng Truyện cổ tích luôn hướng con người đến những triết lý nhân sinh sâu sắc. Đồng thời răn dạy thế hệ sau phải biết sống nhân nghĩa, hoàn thiện bản thân. Trong đó, truyện cổ tích về mẹ luôn đóng một vai trò quan trọng trong sự hình thành và phát triển của con người. Hãy cùng chúng tôi điểm qua những mẩu truyện hay về mẹ mà bất kỳ ai cũng nên đọc một lần trong đời. Sự tích người mẹ Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy một vị thần bèn hỏi - Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này? Ông Trời đáp - Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay. Vị thần nọ ngạc nhiên - Sáu đôi tay? Không thể tin được! Ông Trời đáp lại - Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ. - Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây, vị thần nói. Ông Trời gật đầu thở dài - Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra. Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên - Tại sao nó lại mềm mại đến thế?. Ông trời đáp - Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời. Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra - Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rơi cái gì ở đây. - Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy, ông Trời thở dài. - Nước mắt để làm gì, thưa ngài?, vị thần hỏi. - Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào - những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua. Sự tích cây vú sữa Ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậu la cà khắp nơi, mẹ cậu ở nhà không biết cậu ở đâu nên buồn lắm. Ngày ngày, mẹ ngồi trên bậc cửa ngóng cậu về. Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Vì quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu gục xuống... Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ - Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bên mình, về với mẹ thôi. Cậu liền tìm đường về nhà... Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu khản tiếng gọi mẹ - Mẹ ơi, mẹ đi - đâu rồi, con đói quá! Cậu bé gục xuống, rồi ôm một cây xanh trong vườn mà khóc. Kỳ lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé. Cậu bé cắn một miếng thật to. Chát quá. Quả thứ hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả. Cứng quá. Quả thứ ba rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ... Cậu bé ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm ngon như sữa mẹ. Cây rung rinh cành lá, thì thào Ăn trái ba lần mới biết trái ngon Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ Cậu òa lên khóc. Nhận ra mẹ đã không còn nữa. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ. Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây. Cây xòa cành ôm cậu, rung rinh cành lá như tay mẹ âu yếm vỗ về. Cậu kể cho mọi người nghe chuyện về người mẹ và nỗi ân hận của mình… Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và đặt tên là cây vú sữa. Xem thêm Thấu hiểu đạo làm con cháu qua 65 câu ca dao tục ngữ về lòng hiếu thảo với ông bà, cha mẹ Mẹ là người mang trong mình sức mạnh to lớn với trái tim ấm áp, tràn đầy yêu thương. Hy vọng những mẩu truyện ngắn về mẹ trên sẽ giúp bạn hiểu và yêu mẹ nhiều hơn. Sưu tầm Nguồn ảnh Internet
Một bà mẹ đang ngồi bên đứa con thơ. Bà rất buồn vì đang lo đứa con bà chết mất. Đứa bé xanh rớt đã nhắm nghiền đôi mắt và đang thoi thóp. Đôi lúc đứa bé rền rĩ rất thiễu não, thế là người mẹ lại cúi sát xuống gần con, lòng se lại. Có tiếng gõ cửa, một ông già nghèo khổ trùm kím trong tấm chăn thường khoác cho ngựa bước vào. Trời rét như cắt, kể ra không có áo nào ấm bằng thứ chăn ấy. Bên ngoài toàn là một màu băng tuyết. Gió vun vút như quất vào mặt. Ông già rét run lập cập. Nhân lúc đứa bé ngủ thiếp đi, bà mẹ nhóm lò hâm một cốc bia. Ông già ngồi xuống ru đứa bé. Bà mẹ ngồi vào chiếc ghế gần ông già, nhìn đứa bé ôm yếu vẫn đang thoi thóp thở, và giơ một bàn tay lên. Bà hỏi – Liệu có việc gì không ? Thượng đế hẳn không bắt nó đi chứ ? Ông già, chẳng phải ai, chính là Thần Chết, lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống ngực, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba ngày ba đêm nay, không hề được chợp mắt, bà thấy đầu nặng trĩu. Bà ngủ thiếp đi, chỉ loáng một lát thôi, rồi chợt rùng mình vì rét, bà lại choàng dậy. – Gì thế này ? – Bà kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và cả con bà nữa đã biến mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn cót két trong xó nhà. Cộc ! Một quả lắc bằng chì rơi xuống đất. Thế là chiếc đồng hồ ngưng bặt. Bà mẹ tội nghiệp vùng chạy ra ngoài, miệng gọi con. Bên ngoài, có một bà cụ mặc áo dài đen, đang ngồi giữa đám tuyết, bảo bà mẹ – Tôi thấy Thần Chết đã vào nhà chị. Lão ta mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ mang trả lại những con người lão đã cướp đi. Bà mẹ khẩn cầu – Xin cụ chỉ bảo cho tôi con đường lão đi. Cứ chỉ đường cho tôi, tôi sẽ đuổi kịp. Bà cụ đáp – Biết rồi! Nhưng trước khi ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe tất cả các bài mà chị đã hát ru con chị. Từ trước đến nay, ta đã được nghe nhiều và ta rất thích nghe chị hát. Ta là thần Đêm Tối; ta đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị hát. Bà mẹ van vỉ – Tôi xin hát hết, hát tất cả, sau đó xin cho tôi đuổi kịp thần Chết, đòi lại đứa con tôi. Nhưng thần Đêm Tối cứ nín bặt. Thế là bà mẹ đành phải vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, cất tiếng hát. Tiếng nức nở át cả lời trong các bài hát. Nghe hát xong thần Đêm Tối bảo – Rẽ sang phải rồi đi vào rừng tùng tối om kia. Ta đã thấy thần Chết mang con chị biến vào đấy. Tới giữa rừng, gặp chỗ ngã ba đường, bà mẹ phân vân không biết rẽ đường nào. Nơi đó có một bụi gai không hoa không lá; đang giữa mùa đông nên băng bám và rủ xuống khắp các cành. – Có thấy thần Chết mang con tôi qua đây không? Bụi gai trả lời – Có. Nhưng nếu muốn tôi chỉ đường thì bà phải ủ tôi vào lòng để sưởi ấm cho tôi. Tôi buốt cóng và sắp biến thành băng rồi đây. Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào ngực để sưởi ấm cho nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ từng giọt đậm, nhưng bụi gai thì đâm chồi nẩy lộc, xanh tươi và trổ hoa ngay giữa đêm đông giá rét vì được bà mẹ truyền cho sức nóng của bà. Sau đó, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ. Bà đến một cái hồ lớn, không có lấy một bóng thuyền bè. Mặt băng trên hồ quá mỏng, không thể giẫm lên được, mà nước hồ lại quá sâu không thể lội qua. Nhưng thế nào thì thế, bà cũng phải vượt qua hồ tìm con. Bà bèn sụp xuống để uống cạn nước hồ. Tuy biết rằng đó là một việc mà con người ta không thể làm được, nhưng bà mẹ đau khổ mong mỏi Thượng đế sẽ ban phép lạ. Hồ bảo bà – Không, không làm thế được đâu ! Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai, mà đôi mắt bà là những hạt ngọc trai trong suốt, tôi chưa từng thấy bao giờ. Hãy khóc cho đến khi đôi mắt của bà rơi xuống; lúc ấy tôi sẽ đưa bà tới tận cái nhà kính ươm cây, nơi thần Chết ở và vun trồng các cây hoa. Mỗi cây là một kiếp người. Bà mẹ nức nở – Trời ! Tôi còn tiếc gì để tìm thấy con tôi ! Bà khóc, nước mắt tuôn tầm tã đến nỗi đôi mắt bà theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ và hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được hồ nâng bổng lên như ngồi trên đu, và thoắt một cái, bà đã sang đến một ngôi nhà kỳ diệu dài chừng một dặm. Không hiểu đấy là một quả núi có rừng thẳm và hang sâu hay là một công trình thiết kế nào của con người. Mắt bà mẹ đã rơi theo dòng lệ nên bà chẳng nom thấy gì. Bà hỏi – Tìm đâu cho thấy thần Chết đã cướp con tôi đi? Một bà già canh giữ vườn kính ươm cây của thần Chết bảo bà – Thần Chết chưa về. Bà làm thế nào mà đến được tận chốn này? Ai đã giúp bà? – Thượng đế chứ ai! – Bà mẹ đáp – Người đã thương xót tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi đi đâu. Bà già nói – Tôi không biết mặt nó, còn bà thì không trông thấy gì. Biết bao nhiêu cây, bao nhiêu hoa đã héo tàn trong đêm qua. Thần Chết lát nữa sẽ đến trồng lại. Chắc bà biết rằng mỗi người có một gốc cây hay một bông hoa tượng trưng cho sinh mệnh của mình. Ở đây, những cây hoa ấy chẳng có gì khác thường nhưng chúng có một trái tim và trái tim ấy đập hẳn hoi. Tim trẻ con cũng đập. Đấy, bà cứ tìm đi ! Có lẽ bà sẽ nhận ra nhịp tim của con bà đấy. Nhưng nếu bà muốn tôi hướng dẫn thêm cho bà thì bà tạ ơn tôi bằng cái gì nào? Bà mẹ tội nghiệp than thở – Tôi chẳng còn cái gì để cho nữa, nhưng nếu cần, tôi có thể theo người đến tận cùng thế giới. – Tôi đến đấy làm gì kia chứ? Bà còn có thể cho tôi mớ tóc dài đen nháy của bà. Bà thừa biết bộ tóc ấy đẹp lắm. Tôi rất thích bộ tóc ấy và sẽ cho bà bộ tóc bạc của tôi. Thế là đổi hòa đấy. Bà mẹ nói – Nếu bà chỉ đòi hỏi có thế thôi thì tôi rất vui lòng. Rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc. Hai người bước vào vườn kính rộng lớn của Thần Chết. Nơi đó có rất nhiều cây cỏ mọc lung tung. Có những cây dạ lan hương mảnh dẻ mọc trong lồng hình chuông bằng thủy tinh. Có những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây thì xanh tươi, cây thì khô cằn, hàng bầy rắn nước quấn mình quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền mộc; kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây, mỗi hoa đều mang một tên người, mỗi cây, mỗi hoa tượng trưng cho một kiếp người hiện đang sống bên Việt Nam, ở Gơrôenlăng hoặc khắp nơi trên Trái Đất. Lại có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ đang đe dọa phá vỡ chậu. Ngược lại, có những cây con cằn cỗi lại được trồng trong khoảng đấy xới xắn mịn màng, phủ rêu xanh mượt. Người mẹ đau khổ cúi rạp xuống từng gốc cây, tìm đến tận từng gốc nhỏ nhất, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn ngàn trái tim ấy bà đã nhận ra tiếng đập của trái tim đứa con mình. – Con tôi đây rồi ! Bà reo lên, tay chìa trên một gốc kỵ phù nhỏ bé màu lam, dáng ốm yếu, thân nghẹo sang một bên. Bà già ngăn lại – Chớ đụng vào hoa. Cứ đứng ở đây. Chắc chắn lát nữa Thần Chết sẽ về. Đừng cho Thần nhổ cây hoa này. Cứ dọa là bà sẽ nhổ hết cây cỏ ở quanh đây, Thần Chết sẽ sợ, vì Thần chịu trách nhiệm trước Thượng Đế về các cây cỏ ở đây; không có lệnh của Người thì không ai được nhổ một cây nào cả. Ngay lúc đó, nổi lên một cơn gió lạnh buốt. Bà mẹ cảm thấy rằng thần Chết đã đến. Thần hỏi – Sao ngươi lại có thể tìm được đuờng đến tận đây, mà lại đến trước cả ta ? – Ta là mẹ! Thần Chết vươn bàn tay dài ngoằng về phía cây hoa mảnh dẻ, nhưng bà mẹ vòng đôi bàn tay giữ lấy cây, hết sức che chở cho cây không bị nhàu nát một lá nào. Thần Chết hà hơi vào tay bà mẹ; bà cảm thấy lạnh buốt hơn gió bấc làm rụng rời cả đôi tay. – Ngươi không chống lại được ta đâu – Thần Chết dọa. Bà mẹ trả lời – Nhưng còn có Thượng Đế. Thần Chết nói – Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của Thượng Đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của Người. Ta mang cây cỏ hoa lá ở đây đi cũng chỉ để đem trồng lại vào khu vườn trên Thiên Đàng, còn mọi việc xảy ra trên ấy, hoa cỏ mọc thế nào, ta không được nói với ngươi. Bà mẹ nức nở van xin – Giả con cho tôi. Đồng thời mỗi tay bà túm lấy một bông hoa gần đấy rồi thét lên – Nếu tuyệt vọng tôi sẽ nhổ hết hoa ở đây. Thần Chết bảo – Chớ có đụng vào. Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác đau khổ hay sao? Người mẹ khác? Bà mẹ đau thương buông hai bông hoa ra. Thần Chết nói thêm – Đây là đôi mắt của ngươi. Thấy chúng lóng lánh sáng ngời dưới đáy hồ ta đã vớt lên. Ta biết đó là đôi mắt của ngươi. Hãy lấy lại đi. Đôi mắt ấy trong sáng hơn trước rất nhiều. Hãy nhìn vào lòng giếng gần đây, ta sẽ cho ngươi biết tên hai bông hoa ngươi vừa định ngắt. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc đời quá khứ và tương lai của chúng, thấy rất rõ tất cả những gì mà ngươi sắp hủy hoại. Bà mẹ nhìn xuống lòng giếng. Bà thấy từ một trong hai bông hoa ánh lên một niềm vui đầy hạnh phúc, còn cuộc đời của bông hoa kia chỉ toàn những cảnh trầm luân, khổ ải, nghèo khó, khốn cùng. Thần Chết nói – Kiếp hoa này cũng như kiếp hoa kia, đều do ý của Thượng Đế cả. Người mẹ nói – Thế hoa nào là hoa bất hạnh, hoa nào là hoa diễm phúc? Thần Chết đáp – Ta không thể tiết lộ được thiên cơ. Nhưng ngươi cần biết rằng một trong hai bông hoa đó chính là bông hoa của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó. Bà mẹ thét lên – Hoa nào trong hai bông là hoa của con tôi ? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì xin hãy mang nó đi, mang ngay nó về chốn Thiên Đàng ! Xin hãy quên những dòng nước mắt của tôi, quên những lời tôi đã cầu nguyện, quên cả những lời tôi đã nói và những việc tôi đã làm! Rồi bà vặn vẹo đôi bàn tay, quỳ xuống và cầu khẩn – Cúi xin Thượng Đế đừng nghe lời tôi nếu tôi có cầu khẩn những lời trái với ý Người. Xin người đừng nghe tôi. Rồi bà gục đầu xuống ngực. Thế là Thần Chết mang đứa bé tới cái xứ sở xa lạ mà bà mẹ đã nói đến ban nãy.
Giới thiệu truyện ngắn hay viết về tình mẹ con Truyện ngắn hay về người đàn bà điên loạn với nghi án luôn bắt cóc những đứa trẻ trong xóm rồi đem ra bờ sông dìm cho đến chết. Bà ta gây ra bao nỗi hoang mang cho những phụ nữ có con nhỏ. Một cô gái trẻ làm mẹ đơn thân mang trong lòng nỗi căm hận người yêu tận cùng. Hai số phận cuộc đời lại gặp nhau bởi cuộc vật lộn giành lại đứa trẻ. Liệu bản năng làm mẹ và tình yêu thương có giúp hai người phụ nữ ấy thay đổi được số phận cuộc đời hay sẽ lại dìm họ xuống sâu hơn nỗi bất hạnh và căm thù? Câu chuyện về Người mẹ điên sẽ giúp nhiều cô gái trẻ đủ dũng khí mãnh mẽ để làm một người mẹ đơn thân! Trích đoạn trong truyện ngắn viết về người mẹ điên đầy ám ảnh “Màn đêm dần buông xuống. Mương nước hiện ra lờ nhờ trước mặt Thừa, đen sẫm như nhớt xe chạy lâu ngày không thay. Một người đàn bà quần ống thấp, ống cao đang hụp lặn dưới mương nước. Nhìn từ xa, hai tay bà như đang chà xát, vò đi giặt lại một tấm khăn lụa mềm mại. Có khi lại thấy hai tay bà vục nước lên xuống như người giật gàu sòng. Bên hông bà, hai bàn chân trẻ con trắng xát, ló ra, thõng xuống. Gương mặt Thừa đông cứng lại, khô khốc như không còn giọt máu. Nếu đứa trẻ chết…Cô chỉ nghĩ đến đó, nước mắt đã tuôn ướt mặt Tình cảm mẹ con luôn là một thứ tình yêu thiêng liêng nhất trên đời. Người ta có thể phát điên khi mất đi đứa con của mình. Câu chuyện sẽ khiến bạn đan xen nhiều cảm xúc từ ám ảnh, day dứt, sợ hãi, hồi hộp và xúc động. Sau khi đọc truyện online, bạn đọc vui lòng để lại đánh giá, nhận xét, cảm nhận về truyện ngắn, tiểu thuyết ebook miễn phí của Nguyễn Nga. Cảm ơn các bạn rất nhiều! Đọc thêm các truyện ngắn, tiểu thuyết của Nguyễn Nga trên Google Play Những cuốn sách hay về cuộc sống, tình yêu, hôn nhân, gia đình. Với những bạn yêu thích mẩu truyện cực ngắn, có thể đọc trực tiếp trên danh mục truyện ngắn của Blog Viết lách VN. VietlachVN
Câu chuyện Người mẹ Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà- Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo- Tôi sẽ chỉ đường cho bà nếu bà ủ ấm mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo- Tôi sẽ giúp bà nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi cho đến khi đôi mắt rơi xuống!Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi- Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây?Bà mẹ trả lời- Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi!
câu chuyện người mẹ