Đi với bồ về tôi tá hỏa thấy con 5 tuổi lay gọi vợ: Mẹ ơi đừng ngủ nữa, dậy cho em bú sữa Tôi thấy ân hận quá mọi người ạ, bố mẹ vợ với anh em bên đằng ngoại đến làm ầm bệnh viên lên, rồi đón con gái và cháu họ về đó. Vợ chồng tôi cưới nhau mấy năm, có đủ nếp tẻ cả rồi. Vợ tôi vừa sinh con thứ 2 được mấy tháng. Vợ ơi! Dậy làm "nháy" nữa đi! Vợ ơi! Dậy làm "nháy" nữa đi! Sánh bước bên Phú trong đám cưới ấm áp hạnh phúc, Ngọc thấy mình như sống lại tuổi thơ ấu, được chơi trò cô dâu chú rể cùng với đám bạn. Bây giờ cô không phải giả làm cô dâu nữa, đích thị Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 5. Chương trước Chương tiếp. Chương 5: Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt ngang màn giới thiệu của Dương Họa Y. Nhan Từ Khuynh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày. Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh. Thể loại : Ngôn Tình, Sủng: Tác Giả : Lục Manh Tinh: Số Chương : 55: Trạng Thái : Còn Tiếp: Cập Nhật : 10:48 30-07: Chương Mới : Chương 55: Giới Thiệu ; Mục Lục ; Bình Luận (0) Đọc Truyện Theo Dõi. Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh. Tác giả: Lục Manh Tinh. Thể loại: Ngôn Tình, Sủng. Lượt xem: 8 Trạng thái: Đang cập nhật. Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh. Đánh giá: 8.3 / 10 từ 8 lượt . Danh sách chương DS chương Đọc truyện Vay Tiền Nhanh. Hôm nay trời mưa nên mình lại viết bài review Vợ ơi đừng đi của tác giả L** M**** T*** các bạn hãy theo dõi nhé. Mình tin đây là bộ truyện hay đó nha. Văn Án 1 LTT lấy chồng sớm, cô gả cho bác sĩ Đoạn khoa chỉnh hình. Bác sĩ Đoạn có truyền thống bảo thủ, mặt mày nghiêm nghị, rất biết cách dạy dỗ người ta. “LTT, ăn không nói ngủ không nói.” “LTT, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra.” Lời ăn tiếng nói hàng ngày LTT bị quản thúc nghiêm ngặt, khổ không thể tả —— “Khen anh nấu ăn ngon được không?” “Khen anh đẹp trai cũng không được?” “Được thôi! Em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Được chưa?!” Bác sĩ Đoạn sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu, “Cái này thì không được.” Vào hôm LTT quyết định ly hôn với Đoạn K Hoài, tất cả bạn bè thân thích ở Nam Phương đều đến ngăn cản. Duy chỉ có Đoạn K H là mặt không đổi sắc, phẫu thuật thuận lợi, công việc thuận lợi. Mọi người đều cảm thán, đây quả là một cuộc hôn nhân nữ không yêu, nam không thương. Nhưng ai có ngờ được trước một ngày đi đến cục dân chính, bác sĩ Đoạn không rượu không chè lại uống đến say mèm ở trước mặt mọi người. Mắt anh đỏ ngầu lôi kéo tay vợ mình, nói đi nói lại chỉ có một câu TT, đừng đi có được không? Tác giả truyện tranh & Bác sĩ khoa chỉnh hình. Nội dung chính “Đô thị tình yêu hôn nhân, ngọt văn. Review Vợ ơi đừng đi Năm 17 tuổi, Tang Tang ko mặt mũi căng băng rôn theo đuổi Đ K Hành, viết thư tình rồi làm cái đuôi của người ta cô cũng làm luôn. Tất cả những việc ko mặt mũi đó đều bị Đ K Hoài nhìn thấy hết. Nhưng Tang Tang chưa theo đuổi được Đ K Hành thì đã lên giường đúng nghĩa đen nhé với Đ K Hoài trong 1 lần cả 2 say rượu. Vì thể diện của LTT mà Đ K Hoài bị ông nội anh bắt a đính hôn chịu trách nhiệm với cô. 2 người vốn dĩ chẳng liên quan lại bị buộc vào nhau bởi trách nhiệm, sự việc xảy ra rồi họ vẫn sống như cũ chẳng quan tâm hay bồi đắp tình cảm gì với nhau hết. Đính hôn xong Đ K Hoài bỏ lại L Tang T đi du học 5 năm, đến khi về rồi kết hôn a lại bỏ mặc cô suốt nửa năm để đi HongKong tập huấn. Suốt nửa năm đó 2 người ko hề liên lạc với nhau dù là 1 cái tin nhắn, thời điểm truyện bắt đầu là khi Đ K Hoài từ HongKong trở về, 2 vc mới bắt đầu sống chung 1 nhà. Đ K Hoài giống như lạnh lùng vô cảm nhưng sống với L T Tang tuỳ hứng lại rất “hoà hợp”, 2 người đều có việc riêng của mình và ko muốn can dự vào việc của đối phương. Lúc đọc đoạn này mình ko thích L K H lắm đâu, còn nghĩ xem a kiêu ngạo đến đâu thì cũng sớm bị vả mặt thôi . 2 người họ duy trì cuộc sống như vậy 1 thời gian, nhiều nhân tố xảy ra làm 2 người nhận ra tình cảm với đối phương nhưng lại giữ kín trong lòng. Cho đến 1 hôm TT nghe được chính K Hoài nổi cáu với mẹ a khi bị thúc giục sinh con. A nói a ko muốn có con, a nói đã bắt ép kết hôn rồi lại muốn ép luôn cả sinh con nữa ư? Đoạn này Đ K Hoài cố tình nói thế vì để mẹ a nghĩ quan điểm ko muốn sinh con là do anh chứ ko phải L T Tang, cũng để bà ko đi tìm cô gây áp lực cho cô. Ây da nhưng T T lại ko biết nguyên nhân, chỉ thấy mình và ĐKHđúng là chẳng có gì ngoài trách nhiệm. Sau đó mẹ TT bị tai nạn, cô quyết định sẽ buông mọi thứ, quyền thừa kế, công việc trong công ty, những mối quan hệ người nhà vốn ko coi mẹ con cô ra gì và cả cuộc hôn nhân với Đ K Hoài. Từ đây là quá trình truy thê của anh Đoạn và độc giả bị rắc cẩu lương nha mn, mn nhảy hố để xem a Đoạn từng bước bị vả mặt như nào nhé. "Ơ kìa, Tang Tang đến đấy à." Vừa bước vào cửa, đập vào mắt Lộc Tang Tang là người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên ghế sofa. Chúc Văn Quân, mẹ chồng cô. "Mẹ." Lộc Tang Tang chào hỏi. "Bà nội vừa nhắc đến con đấy, không ngờ con tới nhanh đến thế." "Đâu có, con tới muộn chứ ạ." Lộc Tang Tang đi đến bên cạnh Ngụy Nhược Hoa rồi để túi xách xuống, "Bà nội, bây giờ bà cảm thấy thế nào ạ?" Thấy cháu dâu đến, Ngụy Nhược Hoa cực kỳ vui vẻ, "Bà rất khỏe, không cần lo lắng." "Xin lỗi bà nội, bây giờ cháu mới có thể đến thăm bà." "Không sao không sao, các con bận rộn, hơn nữa đây chỉ là bệnh cũ, không có vấn đề gì lớn." Lộc Tang Tang "Bà nội, con có mua hoa quả, bây giờ bà muốn ăn cái nào, con gọt cho bà." "Đừng vội." Ngụy Nhược Hoa kéo tay Lộc Tang Tang, "Để bà nội ngắm cháu kỹ một chút." "Dạ được." Lộc Tang Tang ngồi xuống mép giường, "Con ngồi đây với bà ạ." Một đứng một ngồi, hai người đều ở bên giường bà cụ. Ngụy Nhược Hoa liếc nhìn cháu trai, bà bất mãn "Tang Tang, mấy ngày nay khiến cháu ấm ức rồi, cháu xem Kính Hoài kìa, bận đến nỗi không về nhà." "Không sao đâu bà nội, chúng cháu vẫn thường liên lạc, hơn nữa cháu còn đến Hồng Kông tìm anh ấy." Lộc Tang Tang nói dối mặt không đổi sắc, "Khoảng cách không là vấn đề, đúng không anh?" Câu hỏi cuối cùng ném qua cho anh, tâm mi Đoạn Kính Hoài hơi chau lại, nhưng anh vẫn gật đầu. Tận đáy lòng, Ngụy Nhược Hoa đã từng phê bình kín đáo sự kết hợp giữa hai người rất nhiều lần, chẳng qua là sau này phát hiện, cháu dâu cực kỳ khiến người ta yêu thích, nỗi khó chịu trong lòng bà cũng tan không còn một mảnh. Ngụy Nhược Hoa "Được rồi được rồi, các cháu hãy yêu thương lẫn nhau, tốt nhất là nhanh cho bà ôm cháu cố." Gương mặt Lộc Tang Tang cứng lại, thật sự đi đến đâu cũng bị hối thúc. . . "Nói rất đúng," Chúc Văn Quân cũng tiếp lời, "Kính Hoài, bây giờ con đã về rồi, có một số việc, vợ chồng son các con phải bàn bạc với nhau mới được." Đoạn Kính Hoài đáp "Nói sau đi ạ." "Nói sau nói sau, con đừng suốt ngày đánh thái cực, tốt nhất là hành động mau lẹ cho mẹ." Chúc Văn Quân nhìn Lộc Tang Tang, giọng nhẹ hơn hẳn, "Tang Tang à, chuyện sinh con nên sớm được thì đừng để chậm trễ, con yên tâm, con không muốn chăm thì cứ đưa sang cho mẹ, mẹ chăm giúp các con, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống từ trước đến nay của các con." Lộc Tang Tang cười đáp lại "Con biết rồi mẹ." Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã là bảy giờ tối, màn đêm buông xuống, đèn đường như chiếc đèn lồng treo cao chiếu lên người, nửa sáng nửa tối. Hai người không nói chuyện, dường như người xa lạ. Nhưng thật ra, Lộc Tang Tang hiểu rất rõ Đoạn Kính Hoài đấy. Hai người không thân thiết, không sai, nhưng từ lúc cô mười sáu mười bảy tuổi đã biết anh. Năm đó trong khu biệt thự Tây Lâm của giới danh môn vọng tộc ở Đế Đô, Lộc gia và Đoạn gia không cách xa nhau là mấy, năm đó, cô thường xuyên nghe được từ miệng ba mẹ Đoạn gia có người nào đó thông minh biết bao, ưu tú biết bao, toàn là mấy câu kiểu "Con nhà người ta" vô cùng đáng ghét. Đoạn Kính Hoài chính là điển hình của "Con nhà người ta." "Anh lái xe tới hả?" Rốt cuộc Lộc Tang Tang cũng mở miệng. "Không có." "Vậy thì ngồi xe tôi đi." Đoạn Kính Hoài gật đầu, vừa xa cách vừa lễ phép, "Làm phiền rồi." Lộc Tang Tang hơi dừng một chút, cô cười nói "Không phiền, dù sao chúng ta cũng ở chung nhà." ". . ." Sắc trời đã tối, xe cộ tấp nập, đèn đường sáng trưng. Xe rẽ vào đường cái, bên ngoài gió mát đìu hiu, bên trong bầu không khí trầm lặng. Thỉnh thoảng Lộc Tang Tang giả bộ lơ đãng liếc về phía ghế phụ, Đoạn Kính Hoài ngồi đó, ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tấp, lạnh lùng hà khắc. Kỳ thật trời sinh cô là người nói nhiều, có điều khi đối mặt với Đoạn Kính Hoài, cô chẳng biết nên nói gì. Mà Đoạn Kính Hoài, anh vốn là người không thích nói. Lộc Tang Tang cảm thấy anh học y là rất đúng, khả năng giao tiếp của anh thật sự không thích hợp lăn lộn trong giới kinh doanh vừa khoa trương và xa loa lãng phí. Hơn nữa Đoạn gia vốn là y học thế gia, đến đời cha Đoạn Kính Hoài mới chuyển sang làm kinh doanh. Thực lực kinh tế Đoạn gia hùng hậu, có nhiều sản nghiệp, nhất là ngành bất động sản vô cùng lớn mạnh. Đến thế hệ tiếp theo, mọi người cứ tưởng con trai trưởng Đoạn Kính Hoài sẽ tiếp nhận cơ nghiệp Đoạn gia, nhưng không ngờ anh lại chẳng có hứng thú gì với kinh doanh, một lòng học y. Ngược lại, em trai anh là Đoạn Kinh Hành lại ngoan ngoãn làm thương nghiệp. Chẳng qua là chuyện này không quan trọng, Đoạn gia đạt đến đẳng cấp này, với tư cách là con trai trưởng, dù Đoạn Kính Hoài chọn y hay là thương, địa vị Đoạn gia vẫn không mảy may thay đổi. ** Sau đó không lâu, đã về đến tiểu khu. Hai người tùy tiện ăn chút gì đó dưới lầu, sau đó mới lên nhà, Lộc Tang Tang đi tắm rửa, Đoạn Kính Hoài thì sắp xếp đồ đạc của mình ở bên ngoài. Lộc Tang Tang tắm rửa, gội đầu, dưỡng da. . . Từng bước rườm rà cô làm hết sức trôi chảy, đợi đến khi cô làm xong mọi việc đi ra ngoài, Đoạn Kính Hoài đã tắm rửa xong từ lâu, anh đang ngồi ở phòng khác, trên đầu gối là tập văn kiện, người hơi ngả về phía trước nhìn vào laptop đặt trên bàn trà. Ánh sáng màu lam nhạt trên màn hình bao phủ gương mặt anh, vô cùng mông lung, làm cho mặt anh có thêm vài phần dịu dàng. Vẻ bề ngoài quá tốt, đáng tiếc là phối sai tính cách. Lộc Tang Tang nở nụ cười đi qua, cô cầm lấy ly nước chanh trên bàn trà, "Bác sĩ Đoạn, muộn như thế mà anh còn làm việc hả?" Đoạn Kính Hoài nghe tiếng ngước mắt lên, "Có tư liệu của bệnh nhân cần phải xem." "Ờ." Lộc Tang Tang đặt ly thủy tinh xuống bàn, "Vậy anh cực khổ rồi, tôi hơi buồn ngủ, đi ngủ trước nha." "Khoan đã." Đột nhiên Đoạn Kính Hoài gọi cô lại. Lộc Tang Tang có chút ngoài ý muốn, "Sao thế?" Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Những lời bà nội nói ban nãy, cô không cần để ý." Lộc Tang Tang hiểu ra ngay lập tức, "Anh nói chuyện sinh con?" Anh gật đầu. "Nếu vĩnh viễn tôi không sinh thì sao? Có thể xem nhẹ lời họ mãi không?" Bàn tay gõ phím của Đoạn Kính Hoài dừng lại một chút, hai ba giây sau, anh mới thản nhiên nói "Tùy cô." Lộc Tang Tang nhíu mày, "Tôn trọng tôi như vậy?" Giả sử bây giờ tôi muốn sinh, có phải anh sẽ lập tức phối hợp với tôi không?" Lộc Tang Tang hoàn toàn không phải vô cớ gây kiếm chuyện, bởi vì cô biết Đoạn Kính Hoài không thật sự tôn trọng ý kiến của cô, chẳng qua anh chỉ không muốn mà thôi. Có điều, miệng cô thích tạo nghiệp, hay trêu chọc người ta. Quả nhiên, nghe xong câu này sắc mặt Đoạn Kính Hoài thay đổi ngay, hình như anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì. Trong nháy mắt đó, Lộc Tang Tang có chút hối hận. Thật ra thì ngày còn bé cô có hơi sợ anh, cô cảm thấy người này lúc nào cùng trưng gương mặt nghiêm túc, vẻ mặt thay đổi không nhiều, hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì. Nhớ kỹ có một lần cô nhìn thấy vẻ mặt anh tan vỡ, đó là buổi sáng năm cô mười tám tuổi, hai người thức dậy trên một chiếc giường, cùng một căn phòng, tay chân quấn lấy nhau, người không mảnh vải, cứng mềm kề sát. Ngày đó, sắc mặt anh ngốc nghếch hơn bây giờ rất nhiều, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, không biết do mắc cỡ hay tức giận. Khi ấy Lộc Tang Tang cũng bối rối lắm, thế nhưng đằng sau sự bối rối, chẳng hiểu sao một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu cô Lúc Đoạn Kính Hoài xấu hổ, quả là cmn thú vị. "Ái chà, tôi nói giỡn đấy." Lộc Tang Tang kịp thời kiềm lại, cô cười nói tiếp "Chúng ta đều còn trẻ, vả lại dựa vào quan hệ giữa chúng ta mà nói, có con sớm cũng phiền phức." Đoạn Kính Hoài ngước mắt nhìn cô, "Chúng ta là quan hệ gì?" "Hả? Ơ. . . Cái này sao? Là quan hệ đôi bên cùng có lợi?" Lộc Tang Tang buộc lại tóc dài, "Chúng ta đều thân bất do kỷ, chuyện có thể làm bây giờ là thực hiện tốt vai trò này, anh thấy có đúng không?" Quả thực kết hôn không phải là ý muốn của hai người, có điều sống trong gia đình như bọn họ, có bao nhiêu cuộc hôn nhân là tình yêu thật sự. Trong khuôn khổ vợ chồng, cho đối phương tự do nhiều nhất có thể, bình thản ổn định, đã đáng quý lắm rồi. "Bác sĩ Đoạn." "Ừ." Đoạn Kính Hoài bình tĩnh chờ cô nói tiếp. "Nếu sau này anh thích người nào đó, anh phải nói cho tôi biết một tiếng." Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại. Trong lòng Lộc Tang Tang hiểu rất rõ, cô nói tiếp "Chẳng qua không phải cái loại yêu thích không dừng lại được này là coi như xong, anh biết nếu chúng ta ly hôn, hai bên gia đình sẽ rắc rối cỡ nào. . .Cho nên bình thường dù có thích ai thì cũng kiềm chế chút, ở cùng nhau thì có thể, nhưng tôi sẽ không ly hôn đâu." Sắc mặt Đoạn Kính Hoài lạnh tanh, "Dùng mấy lời này để chính cô nghe đi." Lộc Tang Tang trừng mắt nhìn anh "Hừ, đương nhiên." ** Lộc Tang Tang quay về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, Đoạn Kính Hoài còn phải làm việc, vẫn ngồi ở phòng khách. Lộc Tang Tang rảnh rỗi đến nhàm chán, cô cầm điện thoại mở weibo của mình lên. ID weibo của cô là Lê Lộc, đồng thời đây cũng là tên để cô lăn lộn trong giới manga. Cô có một thân phận khác là họa sĩ manga, weibo có hơn năm trăm vạn người hâm mộ, trong vòng tròn lẩn quẩn này, danh tiếng cô rất lớn. Như thường ngày, ngoại trừ đúng giờ duyệt bài cho mấy nhà xuất bản, cô cũng sẽ đăng tiếp truyện manga mình vẽ lên weibo, quần chúng đón nhận cực kỳ nồng nhiệt. Người nhà không ai quan tâm và ủng hộ cô làm việc này, chẳng qua điều này cũng chẳng quan trọng, việc này vốn là sở thích của cô, sự nghiệp chính đương nhiên vẫn là mảnh địa đồ mà đế quốc Lộc gia cắt ra chia cho mình. Loại chuyện như giành tài sản đoạt quyền lợi, sống trong gia đình thế này, cô đã nhìn mãi thành quen. [Bạn học Tiểu Lộc, tớ từ Mỹ trở về rồi, đêm mai hẹn gặp ở quán bar, không gặp không về nha.] Đang lướt weibo, một tin nhắn chợt nhảy ra, là bạn nối khố lém lỉnh của cô, Nguyễn Phái Khiết. Lộc Tang Tang nhắn lại [Đi công tác về nhanh vậy à?] Nguyễn Phái Khiết [Đi xem xét sơ lược thôi, ba tớ chỉ muốn tớ trải nghiệm, đâu phải thật sự muốn tớ làm việc.] Lộc Tang Tang [ Hâm mộ quá, con gái một thật sướng] Nguyễn Phái Khiết gửi mấy icon mặt cười to sang [Sao thế, mấy vị kia nhà cậu lại tác quái gì nữa hả?] Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng [Ỷ vào chuyện lớn hơn tớ mấy tuổi mà ngang ngược.] Nguyễn Phái Khiết [Không sao, cậu còn có mẹ chống lưng mà, mấy vị anh trai chị gái kia đâu còn mẹ giúp đâu mà lo.] Lộc Tang tang [Ba tớ giúp đỡ? Ba tớ đối xử rất thiên vị với con trai con gái mà người vợ đã chết của ông ấy để lại, còn mẹ tớ, tớ rất nghi ngờ không biết mình có phải con ruột bà ấy không.] Nguyễn Phái Khiết [An tâm an tâm, đêm mai ra đi, chị đây sẽ dạy cho cậu.] Lộc Tang Tang [Đi chứ, chỗ cũ, không gặp không về.] ** Tối hôm qua Đoạn Kính Hoài ngủ rất muộn. Sáng nay Lộc Tang Tang phải đến công ty, cho nên cô dậy sớm, sau khi chuẩn bị xong đi xuống, cô đã nhìn thấy Đoạn Kính Hoài có mặt ở phòng ăn rồi. "Bữa sáng?" Hai mắt Lộc Tang Tang sáng lên, "Bác sĩ Đoạn, đây là do anh làm hả?" Đoạn Kính Hoài lấy bánh mì đã nướng chín ra, anh ngồi xuống bàn ăn bắt đầu ăn sáng, "Muốn ăn thì ngồi xuống đi." Đột nhiên Lộc Tang Tang cảm thấy có một người "Bạn cùng nhà" như vậy cũng tốt lắm, có bữa sáng để ăn. "Được." Đặt mông ngồi xuống, lấy một miếng bánh mì nướng phết nước sốt lên, "Sao anh dậy sớm thế, bệnh viện phân công tác nhanh như vậy à?" "Không có." Đoạn Kính Hoài đáp "Thói quen thôi." "Ờ." Lộc Tang Tang cắn một miếng bánh mì nướng, mùi vị cũng không tệ lắm. Đúng lúc này, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng vang lên, bởi vì đang ăn sáng nên không tiện bắt máy, cô nhìn màn hình báo một cái rồi trực tiếp ấn mở loa ngoài. "Làm gì gọi sớm vậy?" "Không có gì, vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Phái Khiết, buổi tối đi quán bar à?" Giọng của một người đàn ông. Lộc Tang Tang ừ, "Đúng lúc mọi người đều trở về, họp mặt đi, đã lâu rồi tớ không hoạt động gân cốt." Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi bình tĩnh dời đi. "Được, tớ về ngủ một giấc, buổi tối gặp." "Được." Trước khi cúp máy, đầu bên kia còn hỏi một câu "Nghe mấy đứa kia nói, Đoạn Kính Hoài về rồi à?" Lộc Tang Tang nhìn người ngồi đối diện, cô cười nhẹ, "Đúng thế." "Ồ, mặc niệm nha, các cửa hàng “tiểu thịt tươi” sẽ đóng cửa vì cậu rồi.” Đoạn Kính Hoài đặt nĩa xuống. Lộc Tang Tang ra sức hắng giọng, sau đó cô lập tức giải thích với Đoạn Kính Hoài, "Nói đùa thôi, nói đùa thôi, người này thích nói đùa lắm -" Đoạn Kính Hoài "Lộc Tang Tang." "Có." Giọng đàn ông lạnh buốt "Lúc ăn cơm không được nói chuyện điện thoại." Lộc Tang Tang tắt cuộc gọi trong vô thức. ". . . Được!" ~~ Lộc Tang Tang Ai nói chồng tôi quản nghiêm? Là quản rất nghiêm mới đúng!

vợ ơi đừng đi